Chúng ta công nhận với nhau rằng: thế giới bên trong quyết định thế giới bên ngoài chúng ta.
Khi cảm thấy vui vẻ, năng lượng, nhiệt huyết chúng ta làm được nhiều thứ, thậm chí là nhấc bổng cả thế giới này lên; những lúc tồi tệ, xuống tinh thần chúng ta không muốn làm gì cả, chán chường và nằm yên một chỗ; khi cảm thấy lười nhác, chúng ta trì hoãn, dời hết ngày này sang ngày khác các kế hoạch rèn luyện bản thân như tập thể dục, đọc sách, ngồi thiền, học một khóa học phát triển kỹ năng chuyên môn…
Khi người yêu bạn làm một việc làm bạn không vui, bạn tự nhủ khi gặp họ mình sẽ nhẹ nhàng nói chuyện cho phải nhẽ, nhưng rồi gặp nhau, thấy thái độ không mấy thiện chí của đối phương, bạn lại trở nên bùng nổ hơn, chuyển sang trách móc và giận dỗi.
Vậy rõ ràng chúng là trò tiêu khiển của chính cảm xúc và bản năng của chúng ta.
Thế giới bên trong của chúng ta đó.
Làm thế nào để chúng ta vượt ra khỏi cái game này và đạt đến trạng thái mà chúng ta mong muốn thực sự?
Tham khảo nhiều phương pháp thiền, mình đang thực hành quan sát chính mình.
Quan sát lại cái tâm của mình trong và sau khi sự việc xảy ra.
Tại sao cảm xúc này lại nổi lên?
Tại sao ý nghĩ này lại nổi lên?
Chúng xuất phát từ đâu? Mục đích của chúng là gì?
Điều mình thực sự mong muốn là gì?
Dần dần mình sẽ tạo ra được khoảng cách giữa mình và cảm xúc, tâm trí hay bản năng của mình.
Khoảng cách này càng rộng thì cho phép mình càng chủ động điều chỉnh theo trạng thái mình muốn.
Cái muốn đích thực của mình.
Đó là nghĩ thiện, nói thiện và làm thiện với tinh thần giúp mình và mọi người theo hướng tốt hơn.
Ngay hồi đầu, lúc sự việc diễn ra thường mình rất khó tách mình ra để quan sát nhưng mình hay ngồi ngẫm lại sau khi sự việc diễn ra. Rồi dần dà, mình quan sát được tâm mình trong khi sự việc đang xảy ra (dù chưa triệt để).
Phải nói là phương pháp này không hề dễ vì cảm xúc và bản năng của chúng ta được hình thành không phải ngày một ngày hai, thậm chí là được tích lũy trong gen chúng ta qua hàng nghìn đời từ ông bà tổ tiên. Ngay cả những vị thiền sư lâu năm vẫn thừa nhận thi thoảng họ vẫn có những suy nghĩ ngoài ý muốn gợn lên dù chỉ thoáng xoẹt qua.
Do đó, chúng ta cần kiên nhẫn thực hiện từng chút một. Đủ lượng sẽ biến thành chất. Và một ngày trời không đẹp mấy bạn sẽ thấy mình bình an hơn, cảm xúc không bị lên xuống quá thất thường, bản năng không lên ngôi và trí não thì im ắng hơn, ít phán xét lại.
Bạn hãy thử xem nhé để mình trở thành chủ nhân thay vì nạn nhân của chính mình.
Thân mến,